top of page

A Prayer for a Friend 🙏


I’m still shaken for just leaving the hospital right now after visiting one of my Vietnamese writers. I haven’t witnessed anything like this before. 💕 As I checked in the front desk, they told me what hospital bed my friend is on. As I walked into the room, I was frightened to see four men, three wore oxygen masks. They breathed heavily. I came closer to my friend and said: “Hello.” I introduced my name and asked him if he could hear me. He waved his right hand to me and opened his right eye only. I didn’t recognize him. Thus, I went outside to ask the nurses if it was him. They confirmed that it was him. Then I spoke to him, letting him know that the Vietnamese pen group (Việt Bút) miss him and pray for his speedy recovery. He kept raising his right hand as a sign of acknowledgment. Then I went outside of the room to ask more about his health status, but they refused to answer my questions because I’m only a friend, not his family members. Suddenly, there were loud noises coming out of his area. I rushed in to check on him and ran out to let the nurses know. Four of them came in. They said that he accidentally touched his nose which caused the oxygen mask slightly removed from his face. Then they put it back and placed socks over his hands. As I was spending time with my friend, one of the men who had no oxygen mask on called out in his fragile voice: “I need help here.” I rushed out to let the nurses know. Looking at all of them, catching their breaths literally, broke my heart… I stood there, talking and writing a message on the get-well card for my friend. After I finished writing, I read it out loud to him twice. I believed he heard me, and God also heard my sincere prayers. ====== Tôi vẫn còn hơi run vì vừa mới rời bệnh viện ngay sau khi đến thăm một trong những nhà văn Việt Nam cũng là bạn lâu năm của tôi. Tôi chưa từng chứng kiến ​​những gì tôi mới vừa trông thẩy. Khi tôi đến quầy lễ tân, họ nói với tôi bạn của tôi đang nằm trên giường bệnh viện nào. Khi tôi bước vào phòng, tôi sợ hãi khi thấy bốn người đàn ông, ba người đeo mặt nạ dưỡng khí. Họ thở to và rất khó khăn. Tôi đến gần bạn tôi hơn và nói: “Xin chào anh.” Và Tôi đã giới thiệu tên của mình và hỏi nếu anh ấy có thể nghe thấy tôi. Anh ta vẫy tay phải với tôi và chỉ mở con mắt phải. Tôi đã không nhận ra anh ấy. Vì vậy, tôi đã đi ra ngoài để hỏi các y tá nếu đó là anh ta. Họ xác nhận rằng đó là anh ta. Rồi tôi nói chuyện với anh, cho anh biết rằng nhóm Việt Bút nhớ anh và cầu nguyện cho anh sớm được hồi phục nhanh chóng. Anh ta tiếp tục giơ tay phải lên như một dấu hiệu của sự thừa nhận. Sau đó tôi ra ngoài phòng để hỏi thêm về tình trạng sức khỏe của anh ấy, nhưng họ từ chối trả lời câu hỏi của tôi vì tôi chỉ là một người bạn chứ không phải người nhà. Đột nhiên, có tiếng động lớn phát ra từ khu vực của anh. Tôi vội chạy vào kiểm tra anh ta và chạy ra ngoài để cho các y tá biết. Bốn người ý ta chạy vào lo cho anh. Họ nói rằng anh ta vô tình chạm vào mũi anh ta khiến mặt nạ oxy hơi rời khỏi mặt của anh. Sau đó, họ đặt nó trở lại và mặc vớ vào hai bàn tay của anh. Khi tôi đang nói chuyện với bạn tôi, một trong những người đàn ông không đeo mặt nạ oxy gọi bằng giọng nói mong manh: “Tôi cần sự giúp đỡ.” Tôi vội chạy ra ngoài kêu y tá. Nhìn vào những người đàn ông trong thập tử nhất sinh, họ làm cho trái tim tôi bị đau nhói. Tôi đứng đó, nói chuyện và viết vài dòng trên cái thiệp thay mặt cho gia đình Việt Bút cầu chúc anh sớm bình phục. Sau khi viết xong, tôi đọc to cho anh ấy nghe hai lần. Tôi tin rằng anh ấy đã nghe tôi, và Chúa cũng nghe những lời cầu nguyện chân thành của tôi. 


2 views0 comments
bottom of page