top of page

Kêu Khóc Bằng Tiếng Việt


Đã từ lâu, sống tại nước Mỹ, tiếng Việt đối với tôi là ngôn ngữ dấu yêu. Khi nghe tiếng Việt bên tai, tôi như được nghe tiếng Mẹ hiền yêu dấu với những âm thanh trầm bổng nhiều cung bậc. Mỗi lần nghe nhạc Việt cất lên, lòng tôi chùng lại vì bùi ngùi thương nhớ những người thân còn bên quê nhà. Vì thế tôi yêu lắm khi được nghe, được nói và được viết tiếng Việt. Xa nhà, xa nước khi mới 15 tuổi, trong mười năm trau dồi Việt ngữ, tôi tập tành viết lên những câu chuyện đời mình, đời người. Đó là lúc tôi cảm thấy hạnh phúc như mình được gần gũi gia đình và đồng bào của tôi hơn. Có hạnh phúc nào bằng khi mình có thể làm được những gì mình yêu thích? Nhưng mấy mươi năm sống trên đất khách quê người, bắt đầu từ đôi bàn tay trắng, tôi phải xoay sở mọi cách để tìm kế sinh nhai, và vì thế cái thú đam mê tiếng Việt của tôi đành cất giữ trong một góc tim mình. Từ năm bảy năm qua, tôi đã miệt mài trau dồi Anh văn với mong ước có thể viết bằng Anh ngữ, hoà nhập vào văn chương bản… Để học tiếng Anh cho rành rẽ, tôi phải chăm chỉ và dành nhiều thời gian rèn luyện những kỹ năng nói, nghe, đọc, viết… nên đành lùi bước trước những sinh hoạt cộng đồng của người Việt Nam nói chung và nhóm gia đình Việt Bút nói riêng. Cho đến một hôm vào tháng Bảy năm 2016. Đó là lúc một biến cố lớn đã xảy ra cho gia đình chúng tôi khi thân phụ đã từ giã cõi trần một cách quá đột ngột. Hung tin như sét đánh bên tai. Tim như bị xé thành trăm mảnh. Trong nỗi đau quá mức, tôi cầm bút và lạ thay, những dòng chữ tôi viết ra, không phải Anh ngữ mà là bằng tiếng Việt, thứ ngôn ngữ của mẹ hiền dấu yêu. Ôi, hai tiếng “Ba ơi” nghe ngọt lịm tâm can. Sau tiếng kêu ba, những dòng chữ Việt như suối tuôn sau bao năm tắc nghẽn và tôi như thấy lại quê hương dấu yêu hiện trên từng mặt chữ. Chính tiếng kêu khóc kỳ diệu khi gọi ba ơi đã giúp tôi hiểu ra là dù có sống và viết bằng bất kỳ ngoại ngữ nào, thì tiếng Việt, tiếng mẹ đẻ, vẫn là thứ ngôn ngữ trực tiếp từ trái tim mà tôi thân thiết nhất. Sau lần trở lại quê nhà gặp lại người cha già trong chiếc quan tài cô quạnh, khi về Mỹ tôi liên lạc lại với gia đình Việt Bút. Bài tôi viết về Ba, “Ba Tôi và Định Mệnh Người Cầm Bút” sau đó đã được in trong “Tuyển Tập Việt Bút 2017” gồm 25 tác giả. Với nhóm bạn Việt Bút, tôi như đứa em đã bị thất lạc bấy lâu nay mà do duyên số đã trở về đoàn tụ với gia đình. Những người anh, chị của tôi vẫn còn đó, vẫn vui vẻ tiếp đón tôi về lại mái nhà xưa. Năm nay, lần đầu trở lại với sinh hoạt Viết Về Nước Mỹ sau bao năm xa cách, trước buổi chiều phát giải, tôi đã được dự buổi họp mặt riêng với các anh chị Việt Bút và thật sự cảm thấy hạnh phúc khi gặp lại những gương mặt thân quen và được nghe những giọng nói ngọt ngào với tiếng cười giòn giã. Tánh tôi xưa nay nhút nhát trước đám đông, vì thế tôi chỉ biết chào hỏi những người xưa và giới thiệu cùng bắt tay với những người tôi mới quen lần đầu, trong đó có anh Phan, người tôi thầm ngưỡng mộ bấy lâu nay qua những bài viết nghiêng nhiều về triết lý sống. Sau đó chúng tôi ngồi đối diện nhau trong bàn tiệc nhưng không ai nói với ai thêm một câu nào. Kế bên tôi là hai cô bạn trẻ tuổi, Thụy Nhã và Nguyên Thảo với tính tình hoạt bát hơn tôi nhiều. Cô em Nguyên Thảo sau đó đã tình nguyện cùng tôi ra biển và mời anh Phan đi cùng chúng tôi. Trên xe ra biển, anh Phan nói đôi khi ngồi yên lặng trong rừng, anh có thể nghe tiếng thì thầm của gió thổi và tiếng thổn thức của các loài côn trùng. Anh cũng kể là những cây viết đã xài xong hết mực rồi, nhưng vẫn cất giữ nó làm kỷ niệm. Anh lý luận rằng vì anh thích mới mua cây viết ấy. Nó đã cùng anh trang trải tâm tình trên những trang giấy trắng vì thế anh coi nó như người bạn đồng hành, đâu nỡ vứt bỏ khi nó không còn giá trị sử dụng? Ra đến biển sau hơn nửa giờ chạy xe, chúng tôi được hít thở một bầu không khí trong lành và mát mẻ. Biển đối với tôi gần gũi và thân thiết như một người bạn thâm giao, có thể vì tôi sanh vào tháng ba, là con song ngư nên cá thì thích biển. Cũng có thể vì tôi đã sống với biển khi là một thuyền nhân từ năm 15 tuổi, và được biển khoan dung đưa chiếc tàu mỏng manh của chúng tôi đến bến bờ tự do bình an, nên tôi hằng mong được thì thầm cảm tạ với biển. Vì có chuẩn bị trước, tôi đã mang theo chiếc mũ tai vành rộng và đôi dép. Nguyên Thảo thích chụp hình nên anh Phan đã ngừng lại chụp hình cho Nguyên Thảo. Tôi đi từng bước chậm trên con đường tráng xi măng ven biển và đang cố hình dung mái nhà xưa bên kia bờ đại dương. Ngay lúc đó, anh Phan bộng hỏi, "các em có thấy Việt Nam mình bên kia biển không?” Nguyên Thảo trả lời: “Làm sao thấy qua biển được?” Anh nói, “Tại em nhìn bằng mắt!” Tôi nhỏ nhẹ tiếp lời anh, “Nếu em nhìn bằng tấm lòng thì sẽ thấy bên kia biển Thái Bình là quê nhà mình đó!” Chúng tôi rất vui khi đi ngang bên đường, có một chú sóc con đứng bằng hai chân ngang nhiên nhìn chúng ta. Anh vội vã lấy máy chụp hình ra chụp, nhưng hình như vì chú sóc quá nhỏ bé, nên anh mang ra thêm cái ống kính khổng lồ chỉ để chụp cho chú sóc tí hon vài tấm hình đặc biệt. Những giây phút tuy ngắn ngủi ở bên cạnh Nguyên Thảo và anh Phan, nhưng đã để lại trong tôi một kỷ niệm thân thương. Cám ơn Nguyên Thảo đã sợ chị buồn lang thang một mình với biển mà không ngại đi cùng chị trong khi không được khỏe lắm. Chị cầu xin Ân Trên luôn ban phép nhiệm màu đề giúp em tôi có những ngày vui mạnh, an lành hơn. Em xin cám ơn anh Phan đã cùng bọn em ra biển. Vào buổi chiều cùng ngày, chúng tôi đã cùng nhau tham dự buổi lễ phát giải thưởng ra mắt sách Viết Về Nước Mỹ tại nhà hàng The Villa ở Westminster. Dẫu biết mình sẽ còn phải bỏ nhiều công sức để sống và viết bằng ngoại ngữ, nhưng tôi đã cảm thấy an tâm vui vẻ hơn, khi biết chắc là từ nay mình sẽ gắn bó hơn với tiếng Việt dấu yêu. Tôi ước mong có thể viết được mỗi tháng một bài bằng tiếng Việt. Có được như vậy tôi mới thật sự sống cho chính mình. Xin cảm ơn Ân Trên đã cho tôi có cơ hội trở về cội nguồn. Xin cám ơn gia đình Việt Bút đã cho tôi cái cảm giác gần gũi thân thương luôn thiếu vắng trong tôi. Xin cám ơn Việt Báo đã là chiếc cầu kết nối các anh chị em chúng tôi từ khắp năm châu về chung dưới ngôi nhà tiếng Việt qua chương trình Viết Về Nước Mỹ và những họp mặt khó quên vào tháng Tám suốt 19 năm qua. Xin cám ơn tất cả. Kính chúc mọi người sức khoẻ. Hẹn gặp lại mùa hè năm tới, khi cùng họp mặt mừng năm thứ 20 của chương trình Viết Về Nước Mỹ. Mùa Hè 2018


18 views0 comments
bottom of page