Chiều hôm qua trong lúc tôi đang bận rộn trong nhà bếp, ông xã tôi, anh Dennis bước xuống từ trên lầu với gương mặt vui hớn hở. Anh khẻ hỏi: "Em ơi, có phải ngày mai là Tết Nguyên Đán không? Anh nghĩ đến những món ăn truyền thống đầy dãy trên bàn là anh cảm thấy vui quá rồi." Tôi cười nhẹ và trả lời: "Không phải, anh ạ. Thứ Sáu tuần sau mới đến Tết.” “Ồ, vậy sao? Anh cứ ngỡ là ngày mai.” Sau đó anh trở lên lầu. Không bao lâu, anh lại bước xuống và hỏi tôi: “Em dự định làm món gì nè? Em có thể nấu món Thịt Kho Tàu không? Anh rất thích món đó.” “Được, món đó là món truyền thống trong 3 ngày Tết mà anh.” Tôi nhìn anh, một người ngoại quốc nhưng có tâm hồn rất Á Đông làm tôi cảm thấy vui vui làm sao đó. Tôi nói với anh như hằng năm tôi sẽ nấu Thịt Kho Tàu, Canh Khổ Qua nhồi thịt, Mì Xào, Chả Giò Tôm và Thịt, Thịt Heo Xá Xiú. Tôi sẽ mua Bánh Tét và củ kiệu, kẹo, bánh, bao lì xì đỏ và tôi sẽ đến ngân hàng hỏi và rút tiền một số tấm hai đô la mới. Tôi sẽ trang trí nhà cửa vào cuối tuần này với Hoa Lan, Hoa Đào, Bông Dạng Thọ và dáng các bao lì xì đỏ trên các nhành mai. Anh vui lắm khi nghe tôi kể đến những dự định sắp tới. Tôi nắm tay anh và khẻ hỏi: “Tết này mình có thể mời một vài người đến nhà không anh?” Anh hơi buồn và trả lời chậm rãi: “Đừng em. Mình còn trong mùa đại dịch. Cẩn thận vẫn tốt hơn.”
Tôi có một sỡ thích đã gần hai mươi năm qua là nấu ăn và mời bà con cùng bạn bè đến nhà thưởng thức. Lúc đầu còn sức tôi không thấy mệt như mấy năm gần đây sau mỗi buổi tiệc lớn. Thế nhưng vì ham vui, thỉnh thoảng tôi vẫn mời khách đến đông cả nhà để rồi đêm đó phải sức dầu khắp tay và chân vì mệt mỏi. Nhưng gần cả năm nay tôi không có dịp để đau nhức chân tay nữa. Tôi thèm tiếng nói rộn ràn, tiếng cười của trẻ con và tiếng chạy nhảy của các cháu. Tôi thèm nhìn cả nhà ngồi sát bên nhau cùng thưởng thức những món tôi làm với cả tấm lòng.
Sau khi dùng cơm chiều xong, tôi đề nghị anh Dennis rằng mình có thể mang một mớ thức ăn của tôi làm và giao cho gia đình anh. Anh mừng lắm khi nghe tôi đề nghị điều này.
Tết năm nay ngoài ở Mỹ ra, còn cả Việt Nam và hàng triệu người Việt ở khắp năm châu sẽ không được đón Xuân như xưa. Tuy vậy, chúng ta những người rất còn may mắn vì đã và đang vượt qua cơn đại dịch này đã gần một năm nay. Hiện nay ở Mỹ đã có trên 40 triệu vaccines đã chích vào tay người dân. Họ dự tính đến hè năm nay toàn dân ở Mỹ sẽ có thể chích ngưà cho Covid-19. Còn những nước khác sẽ lần lượt được như ở Mỹ. Chỉ nghĩ đến ngày đó, mọi người đều có thuốc chích ngừa, tôi cảm thấy vui khôn xiết vì cuộc sống của chúng ta sẽ lần lượt trở lại như xưa: Con được gặp cha, mẹ. Cháu được gặp ông bà. Tiệc mừng sinh nhật, mừng thọ, mừng Giáng Sinh sẽ có đông đủ bà con và bạn bè.
Ngày xưa khi mới qua Mỹ, trên cả mười năm đầu tôi thấy buồn và nhớ nhà khôn xiết trong những ngày Tết đến. Những năm đó tôi không hề thức khuya đón giao thừa vì đối với tôi có Tết đâu mà đón. Tôi buồn rầu ủ rũ cho đến năm Quí Mùi 2003 sau khi tôi quyết định thay đổi để sống vui và có ý nghĩa hơn. Tôi bắt đầu tham dự nhiều tiệc tất niên cũng như tân niên ở trong sở làm và các hội đoàn. Chẳng những vậy, tôi còn dám tham gia thi Hoa Hậu nữa chứ. Tôi trở thành người tiên phong giới thiệu Tết Nguyên Đán cho cả sở xã hội của tôi gần 500 người. Tôi chia sẻ với các đồng nghiệp về truyền thống của Tết Nguyên Đán nào là bánh tét và bao lì xì. Vì bận rộn khắp ngày Xuân, tôi không có thời gian để buồn nhớ xuân xưa ở quê hương nữa mà hai tay đã mở rộng hân hoan tiếp đón nàng Xuân mới. Có lẽ tình cảm của tôi đối với nàng Xuân xưa như một chuyện tình dang dở, thời gian dài rồi cũng phải phai nhòa để vui sống với những gì đang có trong tầm taỵ
Mấy năm gần đây tôi có một truyền thống mới ở tại gia vào ngày tết Nguyên Đán đó là tổ chức ăn uống, chúc tết và phát bao lì xì. Tôi giới thiệu cho phu quân người bản xứ của tôi cũng như gia đình của ảnh biết về phong tục tập quán của người Việt. Họ rất thích.
Hạnh phúc của tôi rất bình thường và đơn sơ. Tôi không tha thiết ở nhà lầu, chạy xe mới hay trở thành triệu phú. Tôi chỉ mong sao có sức khỏe để lo cho gia đình chu toàn.Tôi cầu mong cho mùa đại dịch này chống qua. Được sinh hoạt với bà con và bạn bè trong những ngày lễ lớn là niềm vui nhất trong đời của tôi.
Nhân dịp Tết Tân Sửu sắp đến, tôi xin chúc quí báo, độc giả và gia quyến khắp năm châu hưởng một mùa xuân đầy đầm ấm, an lành và hạnh phúc.
Như Ý Crystal H. Vo
Xuân Tân Sửu
Comments