top of page
Crystal H.Vo

Tản Mạn và Em Tôi


Sáng sớm nay, thứ Tư ngày 24 tháng 10, tôi có đọc một bản tin tức trên mạng rằng có một người trúng giải độc đắc Mega Millions: 5, 28, 62, 65, 70. Mừng mừng vui vui vì biết đâu mình là một trong những người may mắn vì tôi cũng có mua chung vé số với vài người bạn đồng nghiệp và với những người bạn văn nghệ. Chưa dò vé số và chưa hay tin tức gì của các bạn đồng nghiệp nên niềm hy vọng vẫn còn tràn trề. Đây là giải độc đắc lớn nhất trên nước Mỹ với trị giá 1.6 tỷ Mỹ kim. Nghe nói nếu lấy hết một lần sẽ được 900 triệu đô la. Đó là một con số tiền lớn không thể tưởng tượng. 

Có một thời gian dài tôi không muốn trúng số giải độc đắc vì sợ tiền bạc quá nhiều sẽ mang họa nhiều hơn phước, nhưng nay tôi không còn nghĩ như vậy nữa vì khi có tiền nhiều và có đầu óc suy nghĩ thì nó sẽ có thể mang đến nhiều niềm vui và hạnh phúc cho chính mình và tha nhân.

Hiện giờ tôi đang ngồi trong hãng Toyota Dealership để chờ họ sửa xe. Họ nói thời gian kéo dài khoảng bốn giờ chờ đợi. Biết là lâu như vậy tôi vẫn chuẩn bị ngồi chờ vì có một việc cần làm là học xong môn cuối cùng của địa ốc để lấy lại cái bằng. Bốn năm trước chỉ trong vòng một tuần tôi thi lại bằng địa ốc dễ ợt, nhưng lần này đã ba tuần rồi tôi vẫn chưa thi xong. Sau khi lấy lại bằng, tôi dự định sẽ trở lại công ty 21st Century gần nhà để học hỏi tiếp tục. Có bằng từ năm 2004 nhưng tôi không có dịp hành nghề vì xưa nay vẫn làm nghề công chức và trông nôm hai con nhỏ. Nay các cháu đã lớn nên tôi dự định làm thêm cuối tuần và một ngày nghỉ trong tuần. Đến năm 2025 tôi sẽ làm cho nhà nước được đúng 25 năm và vừa đủ sở hụi về hưu non, tuy nhiên tiền lương vẫn còn rất thấp nhưng bảo hiểm sức khỏe sẽ được một trăm phần trăm cho đến suốt đời. Bảo hiểm sức khỏe là quan trọng nhất, còn tiền bạc tôi sẽ kiếm thêm về những nghề khác như làm thêm địa ốc, viết lách và đi diễn thuyết khắp nơi, chứ ngồi mãi cái nghế công chức không biết đến ngày nào mới khá nổi.

Tánh tôi xưa nay thấy ai than khổ cũng đều động lòng nên tôi cần phải kiếm thật nhiều tiền để có thể lo cho gia đình và giúp nhiều người không được may mắn như mình. Mỗi người ai nấy cũng có cái số giàu nghèo. Hồi nhỏ còn ở đảo có một bác trai tặng cho tôi một bài thơ. Đã ngoài 36 năm rồi tôi vẫn còn nhớ bài thơ viết trang giấy học sinh với khuôn khổ nhỏ. Bác gấp tờ giấy lại gấp bốn và kêu tôi lại để tặng. Mở trang giấy ra đó là một bài thơ lục bác viết bằng mực đỏ. Mỗi hàng đầu của bài thơ đọc rằng: Cháu Phượng Nhớ Học Thật Giỏi Giàu Sang Tuyệt Đích (Phượng là tên gọi ở nhà của tôi còn Như Ý là bút hiệu.)

Lời Tiên Tri Cho Cháu Phượng

Cháu Phượng nhớ lấy lời khuyên

Phượng hoàng sải cánh danh truyền thế gian

Nhớ lời khuôn ngọc thước vàng

Học hành chăm chỉ cao sang cuộc đời

Thật thà đoan chính hơn người 

Giỏi giang quí tộc đón người chờ mong

Giàu thời như nước triều đông

Sang trọng bậc nhất má hồng mấy ai

Tuyệt thế ấy một thiên tài

Đích danh hoàng phượng tương lai lẫy lừng

Bác Dương

Đảo Galang, 1985

Những lúc trước khi tôi vẫn là cô sinh viên nghèo và thường gặp nhiều khó khăn, tôi hay đọc đi đọc lại lời tiên tri này để cho mình có nhiều động viên tiến bước trên con đường học vấn. Xin đa tạ những lời vàng thước ngọc này của bác Dương. Rất tiếc tôi đã mất liên lạc với bác ấy kể từ ngày bác đi định cư Mỹ trước tôi. Nếu bác vẫn còn sống, mong bác luôn được bình an và nếu đã là người quá cố rồi, cầu xin hương hồn bác được siêu thoát và an nghỉ ngàn thu.

Có nhiều người đi qua đời ta như một làng gió thổi không bao giờ trở lại, nhưng có nhiều người để lại cho ta biết bao niềm vui buồn và nổi nhớ nhung khôn ngui. Em Tôi, một câu truyện ngắn tôi viết nay đã ngoài 15 năm rồi. Nay xin gởi đến bạn độc:

Em Tôi 

Mặt trời ở bên ngoài đã lặng từ lâu. Bóng đen đã chiếm cả không gian. Bên cạnh đó những giọt mưa trên cao từ từ rơi xuống đất cộng thêm tiếng sấm sét làm tôi sợ hãi. Tôi vội vã chia tay cô bạn hàng xóm. Vừa bước ra ngõ tôi nhìn thấy ba tôi chỡ má tôi trên chiếc xe Honda về tới nhà phủ trên người chiếc áo mưa. Tôi liền chạy theo chiếc xe về đến nhà. Ba đặt em tôi trên chiếc phản, mặt mày em xanh méc và trong mắt hình như vẫn còn đẫm lệ. Em nằm đó, không cữ động, không cục cựa được. Em im lặng hồn nhiên như đang say trong giấc ngủ. Má tôi lại gần ôm em và khóc nức nở. Chị hai của tôi cũng vậy. Chị quay sang bên tôi và hét, "Em mình đã chết rồi sao mày không khóc vậy Phượng?" Tôi đứng đó như trời trồng và tim tôi như ai đó đang bóp nghẽn.

Lúc bấy giờ tôi mới vừa tròn 12 tuổi. Tôi chưa từng chứng kiến người thân nào qua đời. Cái chết là gì? Vì sao con người ta lại chết? Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi không biết nghĩ hay biết tin sự thật bi đác nhất đã xảy ra cho gia đình tôi.

Tình cảm của tôi đối với em trai chắc có lẽ khác hẳn với anh chị em tôi. Từ nhỏ bản tánh của tôi quá trầm lặng. Tôi như một người câm, không nói không năng gì tới ai trong nhà ngoại trừ đứa em trai mà tôi có bổn phận trông nôm từ khi em mới vừa lọt lòng. Vì gia đình nghèo, con đông là thế đó, cứ đứa lớn trông coi đứa nhỏ là lẽ thường tình. Mỗi ngày tôi đút cho em ăn, lo từng miếng cơm, ly nước. Mỗi lần em chạy té, tôi ôm em vào lòng và xoa dịu vết thương bằng cách hôn nhẹ vào nó. Mỗi buổi trưa hè đám bạn nhỏ tụ tập chơi cò cò, đánh banh vui nhộn hết sức, tôi cũng nôn nao muốn chạy nhảy như các bạn nên trong lúc ru em ngủ tôi thường bảo: “Nhắm mắt lại rồi ngủ đi nhe em.” Em tôi cũng ngoan ngoãn nhắm mắt. Thế nhưng khi tôi vừa bỏ đi, em dùn dằn kêu to: “Em chưa có ngủ đâu, chị Phượng!”

Thế là tôi cằn nhằn vì sao em không chịu ngủ cho lẹ để cho tôi được đi chơi với các bạn hàng xóm. Giận thì nói như vậy chớ tôi thương yêu em nhiều lắm. Mỗi lần nhìn em ngủ tôi cuối xuống hôn em. Nước da của em tôi trắng như bông, gương mặt thanh tao với vành tráng rộng. Cặp mắt của em to và trong sáng. Tôi rất lấy làm hãng diện khi ẵm em đi chơi ở hàng xóm và được nhiều người khen em khôi ngô tuấn tú.

Bản tánh bẩm sinh của tôi ủy mị và yếu đuối. Tôi hay buồn mà không hiểu vì sao tôi buồn. Tôi hay khóc cho những người không may gặp nhiều khó khăn. Có những lúc tôi chỉ muốn nằm ở trên giường và nhìn lên trời cao vì mái nhà bị dột nát, những vì sao lấp lánh chiếu xuống qua mái nhà. Cuộc đời tôi cảm thấy buồn nhạt tối tăm trừ phi khi tôi bận rộn chăm nom em. Em tôi càng hoạt bát bao nhiêu thì tôi lại bù lì bấy nhiêu. Em đã đưa tôi ra khỏi cái thế giới cô đơn.

Năm em lên năm tuổi, em được đi học mẫu giáo. Về tới nhà em vui tươi kể cho tôi nào là em được quen biết nhiều bạn mới. Thấy em vui tôi cũng vui theo. Tôi còn nhớ mấy ngày đầu đi học về em vẽ trên tường bằng phấn trắng. Mẹ tôi la nhưng không ai bôi phấn cả. Họ cứ để đó như một tác phẩm độc đáo của Pablo Picasso.

Nhà tôi lúc bấy giờ nghèo lắm. Gia đình nhà nông lúc trúng mùa thì cơm nước đầy đủ, còn lúc thất mùa thì có nhiều đêm ngủ mà bụng lại bị đánh trống ầm ỉ. Nhiều lần ba tôi về thăm ông bà nội và được ông bà dấu cô chú để cho ba tôi mang về mấy ký gạo để nuôi cả đàn coni thơ dại. Có lần tôi nhìn thấy hai người anh của mình hì hụt bứng củ khoai lan ở ngoài vườn vào giữa đêm đễ nấu ăn vì hôm đó ăn không no. Nhà cửa thiếu trước hụt sau vậy đó thế mà bệnh tình của em tôi càng ngày càng nặng. Tôi nghe nói em bị bệnh tim và nếu được ra nước ngoài bệnh tình họa may sẽ được cưú chữa. Nhà tôi nghèo thế đó lấy đâu mà có cơ hội để đưa em ra nước ngoài? Mỗi lần nhìn em bệnh nằm đó trên giường tôi đau lòng lắm. Tôi chỉ biết đến gần bên em dỗ dành và an ủi. Có những lúc em vắng nhà phải vào bệnh viện suốt mấy ngày liền. Lúc đó tôi buồn tận cùng. Tôi không còn ai làm trò hề để cho tôi cười. Tôi khóc thầm vì nhớ em và khóc thầm cho số phận hẩm hiu của em.

Có lần má tôi đang đứng ở trước bàn thờ van vái, em tôi lại gần bên má và nói: “Má ơi, má cầu nguyện cho con bớt bệnh đi nhe?” Nghe em nói, tôi cảm động muốn khóc. Má của tôi cũng vậy, trong mắt má như có những giọt lệ long lanh. Má nuốt nước mắt và nghẹn ngà nói: “Lúc nào mà cũng nguyện cầu cho con sớm hết bệnh.”

Em tôi bệnh hoạn triền miên kể từ ngày chào đời. Làm một người chị khi nhìn em đau đớn tôi cũng đau như dao cắt từng đoạn ruột. Rồi ngày giông tố đổ lên mái nhà đã dột sẳn. Em tôi nằm đó không cử động được, đôi môi tươi thắm của em nay đã biến thành màu tím rồi. Còn cặp má hồng hào đã thay cho màu trắng bạch. Tôi thật không tin em đã nở bỏ gia đình ra đi. Em còn quá nhỏ sao lại nở ra đi vội đến thế? Tôi buồn day dứt, đau nhói cả con tim. Không một ai biết được ngày em ra đi là ngày tâm hồn tôi cũng chết theo. Tôi không màn chạy theo đám bạn vui đùa vào giờ nghỉ trưa nữa. Tôi chỉ biết buồn và khóc thầm vì nhớ em. Dường như mỗi ngày tôi đều đi ra nấm mồ của em chỉ lấp bằng một mảnh đất nhô khỏi mặt đất trước nhà. Đứng trước mộ tôi thì thầm trò chuyện với em suốt cả nhiều buổi. Tôi nhớ em không lời lẽ nào diễn tả. Vậy mà không có lấy một tấm hình của em để nhìn cho đỡ buồn đỡ nhớ. Tôi chỉ biết nhìn lên tường nhà nơi em đã vẽ ngoặc ngèo ở trên đó ngày nào để tưởng tượng ra đôi bàn tay bé bỏng của em cầm cấy phấn vẽ rồng vẽ phụng.

Em đi rồi tôi không còn ai vui đùa chung nữa. Tôi trở thành con bé bị bệnh trầm cảm nặng. Ngày nhớ em và mỗi buổi tối trong giấc ngủ tôi đều thấy mình dẫn em đi chơi. Tôi dẫn em tới những thảm cỏ xanh, những đồi nuí nhấp nhô, những cánh đồng với những bông hoa xinh đẹp cùng nhau khoe sắc màu. Những cảnh tượng  xinh đẹp như mơ đều biến theo bóng tối và để lại cho tôi sự thật quá phủ phàn khi mỗi sáng tôi thức dậy .

Mười hai tuổi. Tuổi của một con bé chưa biết lau sạch mũi, thế mà tôi bắt đầu nghĩ rất nhiều về cái sống và sự chết. Tại sao cái chết lại đến cho một mãnh đời quá ít tuổi và vẫn còn ham sống? Tôi không muốn bị chết trong hoàn cảnh thiếu thốn. Tôi không muốn như một chiếc lá cuối thu rơi rụng ở vĩ hè mà không ai biết tới. Từ đó tôi đã có ước nguyện rời khỏi chốn quê nghèo để đi đến một phương trời nào đó, nơi mà tôi có thể xây dựng lên sự nghiệp.  

Tôi chọn viết lách đã ngoài 15 năm nay cũng là một cách cho tôi sống mãi khi thân xác này không còn tồn tại trên thế gian này.

Đó là một câu truyện thật. Khi viết ra truyện này tôi đã rơi không biết bao nhiêu giọt nước mắt. Cũng nhờ có thể chia sẻ nổi đau mất em yêu, tôi đã dần dần bớt đau lòng và không còn nhìn thấy em trong giấc mộng thường xuyên như xưa nữa. Tuy nhiên sự mất mát đó quá lớn, là một cú sốc không thể nào quên. Sau này có con nhỏ, tôi vẫn bị ám ảnh cái ra đi đột ngột của em nên tôi rất lo sợ mất con. Tôi sợ đến nổi không dám chạy xe nhanh trên xa lộ và không bao giờ bỏ các cháu cho ai trông ngoài phải đi làm và học. Nay các cháu lớn khôn rồi tôi không còn lo sợ nữa. Thay thế đó tôi yêu quí các cháu nhỏ, nhất là cháu trai. Sau khi đứa con gái của tôi sanh được một cháu trai, tôi cưng cháu như trứng.

Có lẽ sự mất mát quá lớn hồi nhỏ, tôi dễ bị động lòng trấc ẩn cho những ai gặp điều không may. Hy vọng sau này tôi có thể đóng góp một bàn tay cho các trại mồ côi và hội từ thiện.

Như Ý Crystal H. Vo

4 views0 comments
bottom of page